Truyện ma có thật P3 "Ám ảnh tuổi thơ T3"
Thursday, April 14, 2016
2 vợ chồng hì hục vác cái xác về trong cái màn đêm đầy sương lạnh của mùa đông. Nơi cái bì bị rách lòi ra cánh tay đã bị phân hủy nặng nề, lộ cả 1 phần xương xen lẫn thịt thối. Bọn dòi vẫn sung sướng chén từng miếng thịt bốc mùi trên đó mà chẳng quan tâm gì đến không khí xung quanh. Bà vợ chốc chốc lại ói vì quá khủng khiếp mà cũng có thể là vì mùi tử khí quá nặng.
Về đến sau nhà, chúng bàn bạc với nhau 1 lát rồi ném cái xác xuống hố phân. Ở quê em, ai cũng làm nông nên nhà nào cũng có 1 cái hố to để chứa phân, phân động vật và phân người trộn lẫn nước tiểu tạo thành một hỗn hợp sệt sệt. Chúng nhấn sâu cái xác xuống dưới hố phân để mùi tử khí không thể xộc lên được. Giữa tiết trời đông buốt giá của vùng núi bắc trung bộ, đàn chó đang ngủ say lao ra đường sủa dữ dội rồi lại tru từng hồi dài thê lương. Gió từ đâu về xào xạc đưa từng ngọn cây rung lên dữ dội. Có đôi ba người ở gần nhà 2 vợ chồng nọ nghe thấy tiếng người đòi nợ không rõ lắm nhưng nôm na là.
- Trả mắt cho tao....ooo....
- Trả tiền lại cho taoo.....
Nhưng họ nghĩ là chắc có ông nào say rượu nói sảng. Chứ trời mùa đông giờ này làm gì có ai mà ra đường. Phần nữa là họ đã ngon giấc trong lớp chăn bông dày gần 10 phân rồi. Dại gì bước ra khỏi giường để chịu cái rét cắt da cắt thịt. Phía bên nhà 2 vợ chồng kia thì vang lên tiếng gào thét tưởng đến vỡ cổ họng của bà vợ. Ông chồng thì cũng ú ớ theo rõ to. Người ra nghe thế nhưng chỉ tặc lưỡi: " chắc lại ác mộng, chả hiểu vợ chồng nhà này làm gì mà cứ ác mộng suốt, ngủ cũng không yên".
(Những chi tiết này sau khi khai với công an đều không được ghi vào biên bản vì để đảm bảo tính thực tế của biên bản pháp luật.)
Trời vừa tờ mờ sáng. Lão chồng đã xúc cả phân lẫn cái bao bì đựng xác lên xe bò rồi ra đồng. Ra đến dòng sông, lão ném cai bao bì xuống dòng nước lạnh buốt đang bốc hơi lạnh nghi ngút. Lão không quên buộc 1 hòn đá rõ to vào cái bì rồi lại quay xe bò về nhà.
Mọi chuyện tưởng như đã êm xuôi nhưng lưới trời tuy thưa mà khó thoát. Sau một thời gian không rõ là mấy ngày, sợ dây thừng ngâm nước bị bục ra. Cái xác trôi theo nước về làng em. Làng em có 1 con kênh đào từ sông cái. Có cái cầu chặn qua với 3 cửa cống cho nước chảy. Mùa đông người ta đóng cống 1 phần tạo ra 3 cái xoáy nước to đùng hút nước kêu ọttt ọtttt rõ to. Nó hút nước mạnh đến nỗi con trâu nào lỡ bơi qua đoạn sông đó cũng bị cuốn qua bên kia rồi theo nước ọc mạnh lên mà chết. Cái bao bì đó cũng bị dòng xoáy nước hút vào rồi theo nước ọc mạnh lên. Trôi dạt vào 1 bên bờ. Lũ mục đồng nhìn thấy nhưng k quan tâm lắm vì nghĩ cái bao đựng xác lợn hay xác chó, mấy cái đó trôi về suốt chứ có gì lạ đâu. Rồi chúng nó nhìn thấy cái tay, thực ra là cái xương tay. Lúc này thịt đã nớt ra gần hết. Chúng nó hét ầm lên thế là người lớn đi làm đồng chạy tới cùng nhau vớt cái xác lên rồi báo với công an xóm, công an xóm báo với công an xã, công an xã thấy việc nghiêm trọng qua lại báo lên huyện.
Thế là cả buổi chiều đó người đông như kiến tới xem công an và pháp y tới khám nghiệm tử thi và hiện trường. E lúc ấy cũng mới 6 7t gì đấy. Thấy cả làng đi xem thì cũng tò mò đi theo chứ chẳng biết chuyện mô tê gì cả. Bọn trẻ con nhỏ người luồn lách được nên đứng sát hiện trường nhất. Đó cũng là điều e thấy ngu và hối hận nhất các bác ạ. Luc mở cái bì ra, mùi thối không nặng lắm có lẽ do ngâm trong nước lâu ngày. Nhưng cái xác bị gập làm nhiều khúc thịt đã phân hủy phần nhiều trơ ra nhiều chỗ xương màu hơi vàng vì chưa sạch thịt bám lên đấy. Cái đầu cũng chỗ xương chỗ thịt bị bể mấy miếng. Từ trong hộp sọ tuồn ra bao nhiêu là dòi béo ngậy nhúc nhích. Nhiều lắm. Nó tuồn qua hốc mắt, mũi, mồm và nơi hộp sọ bị bể. Mấy ông pháp y với công an thi nhau nôn thốc nôn tháo.
Dân xung quanh cũng chả khá hơn gì. Bọn trẻ thì khóc rống lên khi nhìn thấy cái xác. Em thì không khóc được. E đứng như trời trồng, chả hiểu xung quanh như thế nào nữa. Hồn vía lên tận mây. Mấy ông công an nạt: mấy người bồng con nít ra khỏi đây đi để cho người ta làm việc. Thế là bọn em bị lôi ra ngoài. E vẫn như mất hồn, níu lấy tay của anh trai ( con bác em ) mấy đứa nhỏ hơn với tụi con gái thì khóc không ngừng. Chiều đó có người trong gia đình lên nhận xác vì thấy màu áo và quần trùng khớp. Vài ngày sau điều tra thì phát lệnh truy nã toàn quốc. Nghe đâu vợ chồng đó trốn nã 7 năm thì bị bắt trong sài gòn. Lúc bị bắt người hốc hác lắm. Như 2 bộ xương di động. Mặt mày teo tóp chỉ có mỗi xương với da. 2 con mắt lõm sâu phát sợ. Bị ám ảnh, bị dọa, hay dằn vặt lương tâm thì em không biết.
Quay lại với khúc sông, tối đó thấy hương khói đầy bờ sông. Ai cũng muốn thắp nén hương cho người chết sớm siêu thoát. Buổi tối đi qua đê đã sợ lại thêm chuyện đó xảy ra nên dân xung quanh chẳng ai đi qua đó ban đêm. Chỉ có mấy ông vùng xa lâu lâu có công việc gì mới phải đi qua đó. Có đôi lần được nghe kể lại từ mấy ông này. Bảo đang đạp xe qua cầu thì thấy có bóng người đàn ông đang đi bộ cúi gầm mặt xuống đất như tìm kiếm thứ gì đó. Thấy vậy mới hỏi: bác tìm gì cả đêm mà k thấy đèn đóm gì hết vậy. Có đi nhờ không tôi cho đi. Thế là người đàn ông ấy lên xe ngồi phía sau. Không nói năng gì. Cứ cúi gầm mặt như vậy. Ông lái xe lại hỏi: thế bác đi đâu đêm hôm vậy, sao không có đèn đóm gì?
Chỉ nghe thều thào: tôi đi tìm mắt chú ạ, bọn nó lấy mắt của tôi rồi...
Ông lái xe tưởng người ngồi sau trêu dọa, định quay lại để mắng thì nhìn thấy gương mặt biến dạng không có hốc mắt. Mặt nửa xương nửa thịt. Sáng mai người ra đi làm đồng sớm thì thấy nằm bất tỉnh dưới chân đê. Thức dậy thì kể như thế. Đã hơn đôi mươi lần rồi, ai cũng kể như nhau. Muốn không tin cũng khó.
Sau đợt đấy em ám ảnh dữ lắm. Nửa đêm hay giật mình khóc, đi tiểu phải bắt bà dẫn đi. Làm gì cũng phải đông người em mới dám. Hết năm học thì bố em đón em vào sài gòn. E ở môi trường mới nhiều thứ mới lạ hấp dẫn nên em cũng quên dần nỗi sợ. Nói là quên dần chứ cũng phải mấy năm em mới đỡ. Tới năm cấp 3 em vẫn còn sợ ma và bóng tối lắm. Tập 3 cũng khép lại seri truyện ngày bé ở quê. Tất nhiên ở quê em còn nhiều chuyện, e sẽ kể ở seri về quê. Lúc e lớn rồi, về quê chơi thôi. Những câu chuyện em kể đều là sự thật, 1 số chuyện ám ảnh nên e muốn viết nó hoa mĩ 1 chút để giảm bớt nỗi sợ hãi.
(Theo Phong Linh) https://www.facebook.com/ken.ciro.7
Về đến sau nhà, chúng bàn bạc với nhau 1 lát rồi ném cái xác xuống hố phân. Ở quê em, ai cũng làm nông nên nhà nào cũng có 1 cái hố to để chứa phân, phân động vật và phân người trộn lẫn nước tiểu tạo thành một hỗn hợp sệt sệt. Chúng nhấn sâu cái xác xuống dưới hố phân để mùi tử khí không thể xộc lên được. Giữa tiết trời đông buốt giá của vùng núi bắc trung bộ, đàn chó đang ngủ say lao ra đường sủa dữ dội rồi lại tru từng hồi dài thê lương. Gió từ đâu về xào xạc đưa từng ngọn cây rung lên dữ dội. Có đôi ba người ở gần nhà 2 vợ chồng nọ nghe thấy tiếng người đòi nợ không rõ lắm nhưng nôm na là.
- Trả mắt cho tao....ooo....
- Trả tiền lại cho taoo.....
Truyện ma có thật P3 "Ám ảnh tuổi thơ T3"
Nhưng họ nghĩ là chắc có ông nào say rượu nói sảng. Chứ trời mùa đông giờ này làm gì có ai mà ra đường. Phần nữa là họ đã ngon giấc trong lớp chăn bông dày gần 10 phân rồi. Dại gì bước ra khỏi giường để chịu cái rét cắt da cắt thịt. Phía bên nhà 2 vợ chồng kia thì vang lên tiếng gào thét tưởng đến vỡ cổ họng của bà vợ. Ông chồng thì cũng ú ớ theo rõ to. Người ra nghe thế nhưng chỉ tặc lưỡi: " chắc lại ác mộng, chả hiểu vợ chồng nhà này làm gì mà cứ ác mộng suốt, ngủ cũng không yên".
(Những chi tiết này sau khi khai với công an đều không được ghi vào biên bản vì để đảm bảo tính thực tế của biên bản pháp luật.)
Trời vừa tờ mờ sáng. Lão chồng đã xúc cả phân lẫn cái bao bì đựng xác lên xe bò rồi ra đồng. Ra đến dòng sông, lão ném cai bao bì xuống dòng nước lạnh buốt đang bốc hơi lạnh nghi ngút. Lão không quên buộc 1 hòn đá rõ to vào cái bì rồi lại quay xe bò về nhà.
Mọi chuyện tưởng như đã êm xuôi nhưng lưới trời tuy thưa mà khó thoát. Sau một thời gian không rõ là mấy ngày, sợ dây thừng ngâm nước bị bục ra. Cái xác trôi theo nước về làng em. Làng em có 1 con kênh đào từ sông cái. Có cái cầu chặn qua với 3 cửa cống cho nước chảy. Mùa đông người ta đóng cống 1 phần tạo ra 3 cái xoáy nước to đùng hút nước kêu ọttt ọtttt rõ to. Nó hút nước mạnh đến nỗi con trâu nào lỡ bơi qua đoạn sông đó cũng bị cuốn qua bên kia rồi theo nước ọc mạnh lên mà chết. Cái bao bì đó cũng bị dòng xoáy nước hút vào rồi theo nước ọc mạnh lên. Trôi dạt vào 1 bên bờ. Lũ mục đồng nhìn thấy nhưng k quan tâm lắm vì nghĩ cái bao đựng xác lợn hay xác chó, mấy cái đó trôi về suốt chứ có gì lạ đâu. Rồi chúng nó nhìn thấy cái tay, thực ra là cái xương tay. Lúc này thịt đã nớt ra gần hết. Chúng nó hét ầm lên thế là người lớn đi làm đồng chạy tới cùng nhau vớt cái xác lên rồi báo với công an xóm, công an xóm báo với công an xã, công an xã thấy việc nghiêm trọng qua lại báo lên huyện.
Thế là cả buổi chiều đó người đông như kiến tới xem công an và pháp y tới khám nghiệm tử thi và hiện trường. E lúc ấy cũng mới 6 7t gì đấy. Thấy cả làng đi xem thì cũng tò mò đi theo chứ chẳng biết chuyện mô tê gì cả. Bọn trẻ con nhỏ người luồn lách được nên đứng sát hiện trường nhất. Đó cũng là điều e thấy ngu và hối hận nhất các bác ạ. Luc mở cái bì ra, mùi thối không nặng lắm có lẽ do ngâm trong nước lâu ngày. Nhưng cái xác bị gập làm nhiều khúc thịt đã phân hủy phần nhiều trơ ra nhiều chỗ xương màu hơi vàng vì chưa sạch thịt bám lên đấy. Cái đầu cũng chỗ xương chỗ thịt bị bể mấy miếng. Từ trong hộp sọ tuồn ra bao nhiêu là dòi béo ngậy nhúc nhích. Nhiều lắm. Nó tuồn qua hốc mắt, mũi, mồm và nơi hộp sọ bị bể. Mấy ông pháp y với công an thi nhau nôn thốc nôn tháo.
Dân xung quanh cũng chả khá hơn gì. Bọn trẻ thì khóc rống lên khi nhìn thấy cái xác. Em thì không khóc được. E đứng như trời trồng, chả hiểu xung quanh như thế nào nữa. Hồn vía lên tận mây. Mấy ông công an nạt: mấy người bồng con nít ra khỏi đây đi để cho người ta làm việc. Thế là bọn em bị lôi ra ngoài. E vẫn như mất hồn, níu lấy tay của anh trai ( con bác em ) mấy đứa nhỏ hơn với tụi con gái thì khóc không ngừng. Chiều đó có người trong gia đình lên nhận xác vì thấy màu áo và quần trùng khớp. Vài ngày sau điều tra thì phát lệnh truy nã toàn quốc. Nghe đâu vợ chồng đó trốn nã 7 năm thì bị bắt trong sài gòn. Lúc bị bắt người hốc hác lắm. Như 2 bộ xương di động. Mặt mày teo tóp chỉ có mỗi xương với da. 2 con mắt lõm sâu phát sợ. Bị ám ảnh, bị dọa, hay dằn vặt lương tâm thì em không biết.
Quay lại với khúc sông, tối đó thấy hương khói đầy bờ sông. Ai cũng muốn thắp nén hương cho người chết sớm siêu thoát. Buổi tối đi qua đê đã sợ lại thêm chuyện đó xảy ra nên dân xung quanh chẳng ai đi qua đó ban đêm. Chỉ có mấy ông vùng xa lâu lâu có công việc gì mới phải đi qua đó. Có đôi lần được nghe kể lại từ mấy ông này. Bảo đang đạp xe qua cầu thì thấy có bóng người đàn ông đang đi bộ cúi gầm mặt xuống đất như tìm kiếm thứ gì đó. Thấy vậy mới hỏi: bác tìm gì cả đêm mà k thấy đèn đóm gì hết vậy. Có đi nhờ không tôi cho đi. Thế là người đàn ông ấy lên xe ngồi phía sau. Không nói năng gì. Cứ cúi gầm mặt như vậy. Ông lái xe lại hỏi: thế bác đi đâu đêm hôm vậy, sao không có đèn đóm gì?
Chỉ nghe thều thào: tôi đi tìm mắt chú ạ, bọn nó lấy mắt của tôi rồi...
Ông lái xe tưởng người ngồi sau trêu dọa, định quay lại để mắng thì nhìn thấy gương mặt biến dạng không có hốc mắt. Mặt nửa xương nửa thịt. Sáng mai người ra đi làm đồng sớm thì thấy nằm bất tỉnh dưới chân đê. Thức dậy thì kể như thế. Đã hơn đôi mươi lần rồi, ai cũng kể như nhau. Muốn không tin cũng khó.
Sau đợt đấy em ám ảnh dữ lắm. Nửa đêm hay giật mình khóc, đi tiểu phải bắt bà dẫn đi. Làm gì cũng phải đông người em mới dám. Hết năm học thì bố em đón em vào sài gòn. E ở môi trường mới nhiều thứ mới lạ hấp dẫn nên em cũng quên dần nỗi sợ. Nói là quên dần chứ cũng phải mấy năm em mới đỡ. Tới năm cấp 3 em vẫn còn sợ ma và bóng tối lắm. Tập 3 cũng khép lại seri truyện ngày bé ở quê. Tất nhiên ở quê em còn nhiều chuyện, e sẽ kể ở seri về quê. Lúc e lớn rồi, về quê chơi thôi. Những câu chuyện em kể đều là sự thật, 1 số chuyện ám ảnh nên e muốn viết nó hoa mĩ 1 chút để giảm bớt nỗi sợ hãi.
(Theo Phong Linh) https://www.facebook.com/ken.ciro.7
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment