Truyện ma có thật P5 "Nhà tôi có vong"
Thursday, April 14, 2016
E ở Linh Tây được mấy năm, cuối năm lớp 8 thì bố em mua nhà ở chỗ mới. Lúc đầu bố em định chuyển lên xây nhà ở bình dương cơ, vì có đất sẵn trên ấy rồi. Nhưng e với e trai quen ở thủ đức rồi nên không muốn đi. Bọn e nài nỉ bố ở thủ đức. Vậy là sau mấy tháng tìm kiếm,bố em mua lại 1 căn nhà cấp 4 ở đường số 5 phường linh xuân ( e xin giấu địa chỉ vì bây giờ có chủ mới rồi, e muốn tránh sự phiền hà do câu chuyện có thể mang lại) cái nhà cũ lắm rồi.
Có 1 gác lửng khá rộng bằng gỗ đã mục nát, cầu thang gỗ còn dùng được. Phía trước có sân nhỏ. Nhà rộng 127m2 luôn sân, gian bếp với vệ sinh thì tối tăm. Không có 1 chút ánh sáng nào. Móng nhà đã có nhiều chỗ hụt đất. E biết vì khi đi có tiếng lọc cọc. Lúc sửa nhà có đập luôn cái nên để đổ thêm đất. Lúc mua xong bố e đập xây lại gần hết. Cái sàn phòng khách còn mới thì giữ lại, cái cầu thang gỗ cũng giữ lại. Bếp núc gác gì xây lại hết. Nhưng cũng là gác gỗ. Lúc mới đầu dọn đến ở thì không sao.
Mọi chuyện hay nếp sinh hoạt vẫn bình thường. Trên gác em ngủ có 1 cái cửa sổ, cửa kính màu trà, khung sắt. Cái cửa này đc giữ lại từ nhà cũ. Cửa sổ hướng ra phía cầu bà giang. Hồi đó còn là cái mương nước thải chứ chưa xây hộp cống như bây giờ. Trước cửa sổ là 1 cây tràm to đùng rậm rạp của nhà hàng xóm và 1 bụi tre.
Bên kia mương là vườn nhà hàng xóm. Cũng khá rậm rạp với mấy bụi tre khá cao. Em ngủ đối diện cửa sổ. Hôm nào sáng trăng, nhìn cái bóng mất ngọn tre với lá tràm đung đưa làm em sợ lắm. Cứ nghĩ lung tung. Nói thật chứ cứ thấy tràm là e sợ vỡ mật rồi chứ đừng nói j trăng sáng. E ở cái nhà đó từ năm 2005 đến 2011. Đối diện nhà có 2 con bé. 1 trong số đó xinh lắm, thua em 1 tuổi. Học trường hoa lư, cấp 3 học nguyễn hữu huân. Thật ra thì giữa 2 đứa cũng có tình cảm nhưng vs e là tình cảm con nít. Nó thì k cho là vậy nên nó ghét e. Sau này e vẫn có thói quen hay nhìn sang nhà nó.( chuyện này dài dòng, có j e sẽ viết riêng loạt ngôn tình) e kể chi tiết này vì nó liên quan đến cái hình ảnh e thấy mà e k thế nào quên được. Sau khi dọn đến nhà mới được tầm hơn 1 năm thì bắt đầu xảy ra nhiều chuyện. Trước đó e k để ý lắm nên k biết. Nhưng từ dạo đó nó hay xảy ra nên e để ý hơn.
Có độ e và e trai đang học bài. Lúc đó mới hơn 8 giờ tối. 2 cái bàn học kê nối tiêp nhau sát cửa sổ,hướng mặt về lối lên cầu thang. Đang học thì e nghe có tiếng bước chân leo lên cầu thang. Tiếng bước chân chậm rãi lắm, thường ra thì lên cầu thang người ta bước liên tục còn đây, tiếng bước chân chậm rãi. Lâu lâu mới bước 1 bước. E nghĩ là chắc mẹ e lên kiểm tra thằng e học, e thì tự giác học từ bé nên chẳng mấy khi kiểm tra. E vẫn cặm cụi làm bài tập. Có mỗi thằng e là nó chăm nhìn vào cầu thang để hóng mẹ lên. Nó lười học bẩm sinh mà. E đang viết bài thì nghe nó ớ lên 1 tiếng xong k nói được gì. E nhìn nó thấy nó kinh hãi lắm. E nhìn về phía cầu thang, nơi nó đang nhìn thì cũng chết lặng. Chỗ cầu thang có 1 mái tóc nhú lên. Vì nó chưa lên hết cầu thang nên chỉ thấy được 1 phần tóc. Mái tóc hơi hoa râm. E chắc chắn k phải tóc bố mẹ e vì bố mẹ e đều tóc đen.
Nhìn 1 lát thì k thấy đâu nữa cả. E hoảng lắm nhưng cũng ráng trấn an thằng e :" mẹ lên coi m học đó" học đi cu. Nó cũng không nói thêm tiếng gì. Chắc cu cậu cũng đang sợ nhưng muốn tin là mẹ lên thật. E ngoài miệng nói vậy chứ e hoang mang lắm. Chẳng còn tâm trí để học. E nói chuyện này với bố mẹ. Thì mẹ nói: t lên coi 2 đứa bây học chứ có j mà sợ.
E biết mẹ e không tin 2 đứa nên thôi k nói nữa. 1 thời gian sau lại xảy ra chuyện, cái gác gỗ bọn e ngủ cứ nửa đêm lại có tiếng gỗ kêu xèn xẹt liên tục như có ai đó lấy móng tay cào lên gỗ vậy. Nghe khó chịu lắm,cả 2 ae đều nghe nhưng k nói với bố mẹ. Vì biết nói ra cũng k đc vấn đề gì. Tiếng động lạ đó xảy ra đều đặn trong nhiều năm. Mãi đến lúc e học cấp 3 vẫn còn. Nhưng mọi thứ dường như chỉ có vậy,lâu lâu có thêm vài tiếng động lạ như tự nhiên rớt đồ, móc đồ va nhau kêu loẻng xoẻng. E nghĩ do chuột hoặc do gió nên không bận tâm.
Mấy năm sau đó khi lên cấp 3, e đi sinh hoạt đoàn ở phường linh xuân. 1 tối e kể chuyện cho a N ( bí thư đoàn phường Linh Xuân năm đó) và thằng P bạn thân e nghe chuyện nhà e. Thằng P thì có vẻ k tin lắm nhưng a N thì tìn vì nhà ảnh có vong. Ảnh bị đè nhiều lắm r. 2 người đòi qua nhà e ngủ để chứng kiến hẳn mới tin.
Khuya đó bọn e trải chiếu ngủ trên sàn. Nói chuyện đc 1 lúc thì thằng P với e trai e lăn ra ngủ mất đất. Còn e với a N. 2 ae nói chuyện 1 lúc thì tiếng móng tay cào lên sàn gỗ ngay phía dưới chỗ bọn e nằm vang lên rõ ràng. E đá vào chân a N ý muốn hỏi có nghe thấy không, thì ảnh nói: nghe rồi. 2 ae nằm yên lặng lắng nghe 1 lúc. E thấy ảnh hơi hoảng liền trấn an: nó v hoài à chứ k có chuyện gì đâu a. Lúc này thằng em e với thằng bạn e nói mớ. Mà luân phiên như đang nói chuyện với nhau vậy. Làm e với a N giật mình. E lắng nghe xem bọn nó nói gì những chả nghe được. Bọn nó cứ rì rầm mãi. E tát vào mặt mỗi đứa 1 cái. Chúng nó tỉnh dậy, thằng bạn e hỏi trong sự quạu cọ vì bị đánh thức bằng bạo lực:
- khùng hả m, sao tát t.
-tụi m nói mớ gì v?
- điên hả? T ngủ có nói gì đâu
- hỏi a N đi.
Nó nhìn anh N thì anh N gật gật. Thế là nó yên lặng. 2 đứa nó dễ ngủ nên 1 lát sau là lại ngáy rồi. E vs a N trằn trọc 1 lát r cũng ngủ luôn. Sự việc xảy ra rõ ràng nhất là 1 buổi trưa. Bố e đi làm xa về nhà nghỉ. Dặn e học đi, cấm e chơi game trên pc. Bố vô buồng khóa cửa lại rồi ngủ. Trưa đó mưa lớn lắm, trời tối mịt. E ngồi 1 lúc chả biết làm gì thì lén mở pc ra chơi. E vẫn giữ thói quen nhìn ra nhà đối diện, lúc nhìn ra thì qua cánh cửa kính màu trà, e thấy rõ ràng. Cực kì rõ 1 bóng đen đứng sau lưng e. Lúc ấy e sợ lắm, nhưng là sợ bố e. E nghĩ sắp ăn đòn rồi. Cái bóng đen đó đứng lững thững ngay sau lưng rồi bước lại gần e. 1 bước, 2 bước, 3 bước.
Tim e gần như thắt lại, bụng nghĩ chắc no đòn rồi. Lúc cái bóng bước tới bước thứ 3 là đã sát e lắm rồi. E quay lại theo phản xạ thì không thấy gì. Hoàn toàn không thấy gì luôn các bạc ạ. E bấn loạn thật sự. E cúi xuống tìm dưới bộ salon bằng gỗ lim , chạy xuống bếp, leo lên gác,vào nhà vệ sinh nhưng hoàn toàn không thấy ai. E mở cửa buồng thì không được. Bố e khóa trong, e gọi mãi không thấy trả lời. Tiếng ngáy vẫn vang lên đều đặn. E lững thững bước lại phía bàn vi tính rồi nhìn vào gương lần nữa. Vẫn không thấy gì nữa cả. Bên ngoài mưa vẫn nặng hạt, tầm tã. Không 1 bóng người đi lại. Bây giờ e mới ngẫm lại thấy cái bóng cao to lắm. Hơn bố e nhiều.
Nghĩ đi nghĩ lại e quyết định chơi game để phân tán suy nghĩ. Tới chiều mẹ e về. E kể ngay cho mẹ với bố chuyện này. Bố e liền nói. T ra đó chứ ma quỷ gì!
E phản đối ngay: " bố ngủ say như chết, con đập cửa rầm rầm còn không nghe"
Tối đó mẹ e mới kể : mấy lúc trước mẹ cũng thấy có bóng người đi chỗ hành lang. Có hôm đang giặt đồ thì thấy cái bóng bước lên cầu thang lên gác, tưởng 2 đứa đi chơi về mới gọi hỏi thì k nghe ai trả lời. Lên gác kiếm thì k có ai. Hôm sau thấy bố e chở về 1 ông thầy sư. Thầy xem quanh nhà rồi bảo đúng là nhà này có vong. Có 1 người đàn ông trong nhà này. Mà cũng không hại gì đâu. Ổng chết vì đói nên mỗi khi rằm hay lễ tết. Cúng ông bà thì làm chô ổng chén cháo trắng, thắp hương rồi đốt cho chút vàng mã.
Hỏi dò hàng xóm mới biết ngày trước nhà này con cái ăn chơi lắm bỏ nhà đi hết. Bà vợ cặp bồ để ông chồng bệnh tật trên gác khóa cửa lại, ổng không đi lại được nên bị chết đói trên gác. Nghe vậy là e ớn lắm rồi. Nhưng chưa hại gì nên cũng ráng ở. Có hôm e đang ngủ nướng trên gác thì mẹ e gọi e dậy. E cũng k nhớ e đang mơ màng gì nhưng khi dậy e ôm gối chăn đi thẳng 1 mạch ra cổng, trong đầu nghĩ duy nhất 1 ý nghĩ qua nhà con bé đối diện ngủ. E đi đến cổng thì mẹ e gọi
Ôm chăn đi đâu đó?
- đi ngủ... ơ...
Lúc này e mới giật mình dậy. Biết mình mộng du, đó là lần duy nhất tới bây giờ trong 25 năm e mộng du các bác ạ. Tới năm 2012 thì lại chuyển nhà. Bố e định mua miếng đất 3 mặt tiền đang quy hoạch chung cư ở tân đông hiệp - dĩ an - bình dương. E với mẹ lên xem thấy phía trước có 1 cái mộ với 1 cái cây chết khô thì phản đối kịch liệt. E đã ớn mấy ch này rồi. Thế là bố e tìm mua miếng đất khác, nhất quyết mua đất xây nhà chứ không mua lại nhà nữa. Nhưng kết quả cũng chẳng khả quan gì,thậm chí tệ hơn....
(Theo Phong Linh) https://www.facebook.com/ken.ciro.7
Có 1 gác lửng khá rộng bằng gỗ đã mục nát, cầu thang gỗ còn dùng được. Phía trước có sân nhỏ. Nhà rộng 127m2 luôn sân, gian bếp với vệ sinh thì tối tăm. Không có 1 chút ánh sáng nào. Móng nhà đã có nhiều chỗ hụt đất. E biết vì khi đi có tiếng lọc cọc. Lúc sửa nhà có đập luôn cái nên để đổ thêm đất. Lúc mua xong bố e đập xây lại gần hết. Cái sàn phòng khách còn mới thì giữ lại, cái cầu thang gỗ cũng giữ lại. Bếp núc gác gì xây lại hết. Nhưng cũng là gác gỗ. Lúc mới đầu dọn đến ở thì không sao.
Truyện ma có thật P5 "Nhà tôi có vong"
Mọi chuyện hay nếp sinh hoạt vẫn bình thường. Trên gác em ngủ có 1 cái cửa sổ, cửa kính màu trà, khung sắt. Cái cửa này đc giữ lại từ nhà cũ. Cửa sổ hướng ra phía cầu bà giang. Hồi đó còn là cái mương nước thải chứ chưa xây hộp cống như bây giờ. Trước cửa sổ là 1 cây tràm to đùng rậm rạp của nhà hàng xóm và 1 bụi tre.
Bên kia mương là vườn nhà hàng xóm. Cũng khá rậm rạp với mấy bụi tre khá cao. Em ngủ đối diện cửa sổ. Hôm nào sáng trăng, nhìn cái bóng mất ngọn tre với lá tràm đung đưa làm em sợ lắm. Cứ nghĩ lung tung. Nói thật chứ cứ thấy tràm là e sợ vỡ mật rồi chứ đừng nói j trăng sáng. E ở cái nhà đó từ năm 2005 đến 2011. Đối diện nhà có 2 con bé. 1 trong số đó xinh lắm, thua em 1 tuổi. Học trường hoa lư, cấp 3 học nguyễn hữu huân. Thật ra thì giữa 2 đứa cũng có tình cảm nhưng vs e là tình cảm con nít. Nó thì k cho là vậy nên nó ghét e. Sau này e vẫn có thói quen hay nhìn sang nhà nó.( chuyện này dài dòng, có j e sẽ viết riêng loạt ngôn tình) e kể chi tiết này vì nó liên quan đến cái hình ảnh e thấy mà e k thế nào quên được. Sau khi dọn đến nhà mới được tầm hơn 1 năm thì bắt đầu xảy ra nhiều chuyện. Trước đó e k để ý lắm nên k biết. Nhưng từ dạo đó nó hay xảy ra nên e để ý hơn.
Có độ e và e trai đang học bài. Lúc đó mới hơn 8 giờ tối. 2 cái bàn học kê nối tiêp nhau sát cửa sổ,hướng mặt về lối lên cầu thang. Đang học thì e nghe có tiếng bước chân leo lên cầu thang. Tiếng bước chân chậm rãi lắm, thường ra thì lên cầu thang người ta bước liên tục còn đây, tiếng bước chân chậm rãi. Lâu lâu mới bước 1 bước. E nghĩ là chắc mẹ e lên kiểm tra thằng e học, e thì tự giác học từ bé nên chẳng mấy khi kiểm tra. E vẫn cặm cụi làm bài tập. Có mỗi thằng e là nó chăm nhìn vào cầu thang để hóng mẹ lên. Nó lười học bẩm sinh mà. E đang viết bài thì nghe nó ớ lên 1 tiếng xong k nói được gì. E nhìn nó thấy nó kinh hãi lắm. E nhìn về phía cầu thang, nơi nó đang nhìn thì cũng chết lặng. Chỗ cầu thang có 1 mái tóc nhú lên. Vì nó chưa lên hết cầu thang nên chỉ thấy được 1 phần tóc. Mái tóc hơi hoa râm. E chắc chắn k phải tóc bố mẹ e vì bố mẹ e đều tóc đen.
Nhìn 1 lát thì k thấy đâu nữa cả. E hoảng lắm nhưng cũng ráng trấn an thằng e :" mẹ lên coi m học đó" học đi cu. Nó cũng không nói thêm tiếng gì. Chắc cu cậu cũng đang sợ nhưng muốn tin là mẹ lên thật. E ngoài miệng nói vậy chứ e hoang mang lắm. Chẳng còn tâm trí để học. E nói chuyện này với bố mẹ. Thì mẹ nói: t lên coi 2 đứa bây học chứ có j mà sợ.
E biết mẹ e không tin 2 đứa nên thôi k nói nữa. 1 thời gian sau lại xảy ra chuyện, cái gác gỗ bọn e ngủ cứ nửa đêm lại có tiếng gỗ kêu xèn xẹt liên tục như có ai đó lấy móng tay cào lên gỗ vậy. Nghe khó chịu lắm,cả 2 ae đều nghe nhưng k nói với bố mẹ. Vì biết nói ra cũng k đc vấn đề gì. Tiếng động lạ đó xảy ra đều đặn trong nhiều năm. Mãi đến lúc e học cấp 3 vẫn còn. Nhưng mọi thứ dường như chỉ có vậy,lâu lâu có thêm vài tiếng động lạ như tự nhiên rớt đồ, móc đồ va nhau kêu loẻng xoẻng. E nghĩ do chuột hoặc do gió nên không bận tâm.
Mấy năm sau đó khi lên cấp 3, e đi sinh hoạt đoàn ở phường linh xuân. 1 tối e kể chuyện cho a N ( bí thư đoàn phường Linh Xuân năm đó) và thằng P bạn thân e nghe chuyện nhà e. Thằng P thì có vẻ k tin lắm nhưng a N thì tìn vì nhà ảnh có vong. Ảnh bị đè nhiều lắm r. 2 người đòi qua nhà e ngủ để chứng kiến hẳn mới tin.
Khuya đó bọn e trải chiếu ngủ trên sàn. Nói chuyện đc 1 lúc thì thằng P với e trai e lăn ra ngủ mất đất. Còn e với a N. 2 ae nói chuyện 1 lúc thì tiếng móng tay cào lên sàn gỗ ngay phía dưới chỗ bọn e nằm vang lên rõ ràng. E đá vào chân a N ý muốn hỏi có nghe thấy không, thì ảnh nói: nghe rồi. 2 ae nằm yên lặng lắng nghe 1 lúc. E thấy ảnh hơi hoảng liền trấn an: nó v hoài à chứ k có chuyện gì đâu a. Lúc này thằng em e với thằng bạn e nói mớ. Mà luân phiên như đang nói chuyện với nhau vậy. Làm e với a N giật mình. E lắng nghe xem bọn nó nói gì những chả nghe được. Bọn nó cứ rì rầm mãi. E tát vào mặt mỗi đứa 1 cái. Chúng nó tỉnh dậy, thằng bạn e hỏi trong sự quạu cọ vì bị đánh thức bằng bạo lực:
- khùng hả m, sao tát t.
-tụi m nói mớ gì v?
- điên hả? T ngủ có nói gì đâu
- hỏi a N đi.
Nó nhìn anh N thì anh N gật gật. Thế là nó yên lặng. 2 đứa nó dễ ngủ nên 1 lát sau là lại ngáy rồi. E vs a N trằn trọc 1 lát r cũng ngủ luôn. Sự việc xảy ra rõ ràng nhất là 1 buổi trưa. Bố e đi làm xa về nhà nghỉ. Dặn e học đi, cấm e chơi game trên pc. Bố vô buồng khóa cửa lại rồi ngủ. Trưa đó mưa lớn lắm, trời tối mịt. E ngồi 1 lúc chả biết làm gì thì lén mở pc ra chơi. E vẫn giữ thói quen nhìn ra nhà đối diện, lúc nhìn ra thì qua cánh cửa kính màu trà, e thấy rõ ràng. Cực kì rõ 1 bóng đen đứng sau lưng e. Lúc ấy e sợ lắm, nhưng là sợ bố e. E nghĩ sắp ăn đòn rồi. Cái bóng đen đó đứng lững thững ngay sau lưng rồi bước lại gần e. 1 bước, 2 bước, 3 bước.
Tim e gần như thắt lại, bụng nghĩ chắc no đòn rồi. Lúc cái bóng bước tới bước thứ 3 là đã sát e lắm rồi. E quay lại theo phản xạ thì không thấy gì. Hoàn toàn không thấy gì luôn các bạc ạ. E bấn loạn thật sự. E cúi xuống tìm dưới bộ salon bằng gỗ lim , chạy xuống bếp, leo lên gác,vào nhà vệ sinh nhưng hoàn toàn không thấy ai. E mở cửa buồng thì không được. Bố e khóa trong, e gọi mãi không thấy trả lời. Tiếng ngáy vẫn vang lên đều đặn. E lững thững bước lại phía bàn vi tính rồi nhìn vào gương lần nữa. Vẫn không thấy gì nữa cả. Bên ngoài mưa vẫn nặng hạt, tầm tã. Không 1 bóng người đi lại. Bây giờ e mới ngẫm lại thấy cái bóng cao to lắm. Hơn bố e nhiều.
Nghĩ đi nghĩ lại e quyết định chơi game để phân tán suy nghĩ. Tới chiều mẹ e về. E kể ngay cho mẹ với bố chuyện này. Bố e liền nói. T ra đó chứ ma quỷ gì!
E phản đối ngay: " bố ngủ say như chết, con đập cửa rầm rầm còn không nghe"
Tối đó mẹ e mới kể : mấy lúc trước mẹ cũng thấy có bóng người đi chỗ hành lang. Có hôm đang giặt đồ thì thấy cái bóng bước lên cầu thang lên gác, tưởng 2 đứa đi chơi về mới gọi hỏi thì k nghe ai trả lời. Lên gác kiếm thì k có ai. Hôm sau thấy bố e chở về 1 ông thầy sư. Thầy xem quanh nhà rồi bảo đúng là nhà này có vong. Có 1 người đàn ông trong nhà này. Mà cũng không hại gì đâu. Ổng chết vì đói nên mỗi khi rằm hay lễ tết. Cúng ông bà thì làm chô ổng chén cháo trắng, thắp hương rồi đốt cho chút vàng mã.
Hỏi dò hàng xóm mới biết ngày trước nhà này con cái ăn chơi lắm bỏ nhà đi hết. Bà vợ cặp bồ để ông chồng bệnh tật trên gác khóa cửa lại, ổng không đi lại được nên bị chết đói trên gác. Nghe vậy là e ớn lắm rồi. Nhưng chưa hại gì nên cũng ráng ở. Có hôm e đang ngủ nướng trên gác thì mẹ e gọi e dậy. E cũng k nhớ e đang mơ màng gì nhưng khi dậy e ôm gối chăn đi thẳng 1 mạch ra cổng, trong đầu nghĩ duy nhất 1 ý nghĩ qua nhà con bé đối diện ngủ. E đi đến cổng thì mẹ e gọi
Ôm chăn đi đâu đó?
- đi ngủ... ơ...
Lúc này e mới giật mình dậy. Biết mình mộng du, đó là lần duy nhất tới bây giờ trong 25 năm e mộng du các bác ạ. Tới năm 2012 thì lại chuyển nhà. Bố e định mua miếng đất 3 mặt tiền đang quy hoạch chung cư ở tân đông hiệp - dĩ an - bình dương. E với mẹ lên xem thấy phía trước có 1 cái mộ với 1 cái cây chết khô thì phản đối kịch liệt. E đã ớn mấy ch này rồi. Thế là bố e tìm mua miếng đất khác, nhất quyết mua đất xây nhà chứ không mua lại nhà nữa. Nhưng kết quả cũng chẳng khả quan gì,thậm chí tệ hơn....
(Theo Phong Linh) https://www.facebook.com/ken.ciro.7
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment