Truyện ma có thật P6 "Hồ Đá" Vết ma cắn
Thursday, April 14, 2016
Câu chuyện này là chính em trải nghiệm cái cảm giác gọi là ma dắt. Bây giờ nhắc lại e vẫn còn ớn.
Chiều hôm đó bọn e vẫn đi bơi như thường lệ, trời bắt đầu kéo mây đen mù mịt. Thằng D và thằng P rủ e và a N bơi qua bên kia hồ xong bơi về. (Chiều ngang nha mấy bác, lúc đó nước chưa dâng cao nên hồ nó nhỏ hơn bây giờ) a N từ chối: " nãy giờ mệt rồi, mấy đứa cứ bơi đi".
Em định không bơi, chả hiểu sao e lại định từ chối. E bảo trời sắp mưa rồi, chúng nó chửi em liền :" mày khùng hả, bơi kiểu gì chả ướt". Thế là e bơi theo chúng nó. Lúc đầu 3 thằng bơi sát nhau lắm,bơi ra giữa hồ thì bắt đầu thấm mỏi tay nên chuyển qua bơi ngửa. Trời bắt đầu mưa tầm tã. Những cơn mưa ở sài gòn bao giờ cũng vậy, rất hối hả và nặng hạt.
Mưa đập vào mặt e liên hồi làm e không mở mắt ra được. Cứ nhắm mắt mà bơi, được 1 đoạn thì quay người lại để định hướng xong lại ngửa người ra bơi tiếp. Đang bơi ngửa như vậy thì e ngủ quên các bác ạ. Cũng không biết ngủ hay như nào nhưng lúc đó e k còn biết gì hết. Mơ hồ và trống rỗng lắm.
Đến mãi 1 lúc e nghe tiếng ai gọi tên mình, tiếng gọi ấm áp và xa xôi lắm. E loáng thoáng mở mắt thì nghe thấy tiếng 2 thằng bạn đang gào thét tên e:" ê A! Bơi đi đâu vậy m?"
E nhìn xung quanh thì thấy e đang bơi dọc ra giữa trung tâm hồ, đã bơi 1 đoạn khá xa rồi. Lúc đó e thấy mệt kinh khủng, thở k ra hơi. E cố hét với gọi bọn nó nhưng chỉ thều thào nổi, giờ bọn nó đã gần tới bờ rồi:" ra cứu tao đi, tao mệt hết bơi nổi rồi." Nhưng e ngay lập tức rơi vào tuyệt vọng, bọn nó nói:" ráng xíu đi, bình thường mày bơi đc mà, tụi tao cũng đuối sức quá rồi."
Em lúc đấy muốn buông xuôi lắm, tay chân rã rời hết. Chỉ mỗi việc nói có bấy nhiêu từ thôi cũng làm em thở không nổi. E đã nghĩ đến chuyện buông xuôi thì nghe ai nói văng vẳng cái tiếng ấm ấm mà xa xăm vọng lại bảo e bơi đi, bơi nhanh đi. Em cố hết sức bình sinh để bơi từng chặp mệt mỏi. Tay chân e như muốn rơi ra khỏi thân nhưng e vẫn cố gắng. Phải hơn 15p e mới vào sát bờ. Lúc này thằng P và D nghỉ mệt cũng lại sức rồi nên ra kéo e vào. Bọn nó chỉ nghĩ e mệt thôi chứ không biết chuyện gì xảy ra, bình thường bọn e bơi qua hồ không vấn đề gì nên chúng nó ko lo lắng gì khi e bơi chậm. E vào bờ rồi chúng nó mới hỏi:" mày có bơi về nữa không hay ở đây nghỉ chút lát đi bộ lên?"
E thều thào: "thôi tụi mày bơi đi, tao k bơi nữa đâu"
Thế là tụi nó bơi về. E nằm vật ra tảng đá lớn ở đó. Mệt rã rời, được 1 lúc e cảm thấy buồn nôn và đau bụng quằn quại. Kể ra thì hơi thô nhưng e muốn kể để để các bác biết mức độ khủng khiếp của nó. E vừa ói vừa són luôn. Ói ra 1 đống chấn nhờn nhờn đen sì. Phân cũng vậy. Ói được 1 lúc e cảm thấy đỡ mệt hơn. E tắm rửa sạch sẽ gần bờ rồi đi bộ lên chỗ a N và 2 đứa kia đang đợi.
E kể e đang bơi thì chả hiểu sao ngủ quên nhưng không ai tin e nói. Thế nên về sau e cũng không nhắc lại. 2 thằng kia cứ bảo" sao bơi mà ngủ được. Lúc quay đầu lại vẫn thấy mày bơi. Chắc tại mưa to quá nên tụi tao gọi mày không nghe thôi" e không giải thích gì thêm nữa.
Sau đợt suýt chết đó em không dám bơi nữa. Xuống hồ Đá e cũng ít xuống. Về nhà ít hôm thì chỗ đùi e mọc lên mấy mụt nước ngứa kinh khủng, e gãi nó bể thì nó thành 1 cái vòng như lác lào ngứa lắm. Xài đủ thuốc mà cứ hết rồi lại lên. Đi bệnh viện khám thì bảo lác lào. Cho thuốc uống với bôi mà cứ hết 1 tg nó lại lên, đến sau này e chuyển nhà, nhà mới âm khí nặng thì nó loét ra hết cả đùi và mông. Ngồi cũng khó khăn. E bôi thuốc hay uống cũng không được.
Cho đến khi e lên gia lai, có bà lão dân tộc bana hay ê đê gì đó e không rõ đi bò nhìn thấy e liền hỏi e có phải bị loét người mà ngứa không. E liền dạ, lòng ngạc nhiên lắm. E hỏi sao bà biết. Bà ấy không nói gì. Chỉ dặn em sáng mai tới chỗ này gặp bà ấy, bà ấy cho thuốc. Lòng e nhiều thắc mắc đến tột độ nhưng bà ấy k nói nên e không hỏi thêm. Sáng mai bà ấy đưa cho e 1 nhúm rễ cây. Dặn e về nấu với dầu hỏa đến sôi rồi bôi vào thì sẽ hết.
E về làm theo mấy hôm thì hết hẳn, chỗ loét kéo da non luôn. Nhưng 2 bên đùi lại xuất hiện mấy vết rạn lõm sâu nho nhỏ như mất thịt chỗ đó vậy. E nói với bà ấy thì bà ấy bảo vết ma cắn. E rợn hết cả người. Từ đợt về nhà xong e không lên gia lai nữa. Về sau không biết bà ấy ntn.
Em viết ra vậy cũng chỉ mong các bác gần khu vực này nếu muốn bơi lội thì nên cân nhắc. Chuyện chả biết lúc nào xảy ra. Có thể do e cao số nên thoát nhưng không phải lúc nào cũng may mắn vậy.
(Theo Phong Linh) https://www.facebook.com/ken.ciro.7
Chiều hôm đó bọn e vẫn đi bơi như thường lệ, trời bắt đầu kéo mây đen mù mịt. Thằng D và thằng P rủ e và a N bơi qua bên kia hồ xong bơi về. (Chiều ngang nha mấy bác, lúc đó nước chưa dâng cao nên hồ nó nhỏ hơn bây giờ) a N từ chối: " nãy giờ mệt rồi, mấy đứa cứ bơi đi".
Em định không bơi, chả hiểu sao e lại định từ chối. E bảo trời sắp mưa rồi, chúng nó chửi em liền :" mày khùng hả, bơi kiểu gì chả ướt". Thế là e bơi theo chúng nó. Lúc đầu 3 thằng bơi sát nhau lắm,bơi ra giữa hồ thì bắt đầu thấm mỏi tay nên chuyển qua bơi ngửa. Trời bắt đầu mưa tầm tã. Những cơn mưa ở sài gòn bao giờ cũng vậy, rất hối hả và nặng hạt.
Truyện ma có thật P6 "Hồ Đá" Vết ma cắn
Mưa đập vào mặt e liên hồi làm e không mở mắt ra được. Cứ nhắm mắt mà bơi, được 1 đoạn thì quay người lại để định hướng xong lại ngửa người ra bơi tiếp. Đang bơi ngửa như vậy thì e ngủ quên các bác ạ. Cũng không biết ngủ hay như nào nhưng lúc đó e k còn biết gì hết. Mơ hồ và trống rỗng lắm.
Đến mãi 1 lúc e nghe tiếng ai gọi tên mình, tiếng gọi ấm áp và xa xôi lắm. E loáng thoáng mở mắt thì nghe thấy tiếng 2 thằng bạn đang gào thét tên e:" ê A! Bơi đi đâu vậy m?"
E nhìn xung quanh thì thấy e đang bơi dọc ra giữa trung tâm hồ, đã bơi 1 đoạn khá xa rồi. Lúc đó e thấy mệt kinh khủng, thở k ra hơi. E cố hét với gọi bọn nó nhưng chỉ thều thào nổi, giờ bọn nó đã gần tới bờ rồi:" ra cứu tao đi, tao mệt hết bơi nổi rồi." Nhưng e ngay lập tức rơi vào tuyệt vọng, bọn nó nói:" ráng xíu đi, bình thường mày bơi đc mà, tụi tao cũng đuối sức quá rồi."
Em lúc đấy muốn buông xuôi lắm, tay chân rã rời hết. Chỉ mỗi việc nói có bấy nhiêu từ thôi cũng làm em thở không nổi. E đã nghĩ đến chuyện buông xuôi thì nghe ai nói văng vẳng cái tiếng ấm ấm mà xa xăm vọng lại bảo e bơi đi, bơi nhanh đi. Em cố hết sức bình sinh để bơi từng chặp mệt mỏi. Tay chân e như muốn rơi ra khỏi thân nhưng e vẫn cố gắng. Phải hơn 15p e mới vào sát bờ. Lúc này thằng P và D nghỉ mệt cũng lại sức rồi nên ra kéo e vào. Bọn nó chỉ nghĩ e mệt thôi chứ không biết chuyện gì xảy ra, bình thường bọn e bơi qua hồ không vấn đề gì nên chúng nó ko lo lắng gì khi e bơi chậm. E vào bờ rồi chúng nó mới hỏi:" mày có bơi về nữa không hay ở đây nghỉ chút lát đi bộ lên?"
E thều thào: "thôi tụi mày bơi đi, tao k bơi nữa đâu"
Thế là tụi nó bơi về. E nằm vật ra tảng đá lớn ở đó. Mệt rã rời, được 1 lúc e cảm thấy buồn nôn và đau bụng quằn quại. Kể ra thì hơi thô nhưng e muốn kể để để các bác biết mức độ khủng khiếp của nó. E vừa ói vừa són luôn. Ói ra 1 đống chấn nhờn nhờn đen sì. Phân cũng vậy. Ói được 1 lúc e cảm thấy đỡ mệt hơn. E tắm rửa sạch sẽ gần bờ rồi đi bộ lên chỗ a N và 2 đứa kia đang đợi.
E kể e đang bơi thì chả hiểu sao ngủ quên nhưng không ai tin e nói. Thế nên về sau e cũng không nhắc lại. 2 thằng kia cứ bảo" sao bơi mà ngủ được. Lúc quay đầu lại vẫn thấy mày bơi. Chắc tại mưa to quá nên tụi tao gọi mày không nghe thôi" e không giải thích gì thêm nữa.
Sau đợt suýt chết đó em không dám bơi nữa. Xuống hồ Đá e cũng ít xuống. Về nhà ít hôm thì chỗ đùi e mọc lên mấy mụt nước ngứa kinh khủng, e gãi nó bể thì nó thành 1 cái vòng như lác lào ngứa lắm. Xài đủ thuốc mà cứ hết rồi lại lên. Đi bệnh viện khám thì bảo lác lào. Cho thuốc uống với bôi mà cứ hết 1 tg nó lại lên, đến sau này e chuyển nhà, nhà mới âm khí nặng thì nó loét ra hết cả đùi và mông. Ngồi cũng khó khăn. E bôi thuốc hay uống cũng không được.
Cho đến khi e lên gia lai, có bà lão dân tộc bana hay ê đê gì đó e không rõ đi bò nhìn thấy e liền hỏi e có phải bị loét người mà ngứa không. E liền dạ, lòng ngạc nhiên lắm. E hỏi sao bà biết. Bà ấy không nói gì. Chỉ dặn em sáng mai tới chỗ này gặp bà ấy, bà ấy cho thuốc. Lòng e nhiều thắc mắc đến tột độ nhưng bà ấy k nói nên e không hỏi thêm. Sáng mai bà ấy đưa cho e 1 nhúm rễ cây. Dặn e về nấu với dầu hỏa đến sôi rồi bôi vào thì sẽ hết.
E về làm theo mấy hôm thì hết hẳn, chỗ loét kéo da non luôn. Nhưng 2 bên đùi lại xuất hiện mấy vết rạn lõm sâu nho nhỏ như mất thịt chỗ đó vậy. E nói với bà ấy thì bà ấy bảo vết ma cắn. E rợn hết cả người. Từ đợt về nhà xong e không lên gia lai nữa. Về sau không biết bà ấy ntn.
Em viết ra vậy cũng chỉ mong các bác gần khu vực này nếu muốn bơi lội thì nên cân nhắc. Chuyện chả biết lúc nào xảy ra. Có thể do e cao số nên thoát nhưng không phải lúc nào cũng may mắn vậy.
(Theo Phong Linh) https://www.facebook.com/ken.ciro.7
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment