Truyện ma có thật P7 "Ngôi nhà hoang"
Monday, April 18, 2016
Hồi e đi học cấp 3 thì đi xe bus vì trường xa nhà lắm. Đi ra trạm xe bus cũng mất gần 1km đường tắt, cái đường tắt này là 1 con hẻm trong đường chữ U của kp2 p.Linh Xuân.
Cái nhà này đã bỏ hoang từ lâu lắm rồi, đó là một ngôi nhà cấp 4 khá cao, lớp sơn trắng đã bị mưa gió làm vẩn đục, loáng thoáng vài chỗ rong rêu đen sì cũ kĩ. Trước nhà và bên hông phải có một khoảng sân nhưng cỏ và lá cây rụng đã phủ um tùm. Phía trước nhà là cây nhãn, cây nhãn cực kì rậm rạp và đặc biệt chẳng bao giờ có trái.
Mỗi lần đi học ngang qua đây e đều có cảm giác âm khí nặng nề. Vì e không phải dân gốc ở phường này nên cũng không biết được nguyên nhân vì sao ngôi nhà bị bỏ hoang. Chỉ biết rằng ngôi nhà đã bị bỏ hoang từ rất lâu, mặc dù địa thế ngôi nhà khá đẹp và khá rộng. E biết nó bị bỏ hoang lâu như vậy là vì sơn tường đã bị rêu phong bám đầy. Cửa sắt ở cổng thì gỉ sét và ổ khóa trên cửa chính và cửa sau cũng đã quá cũ, rỉ sét đến độ muốn rớt ra rồi.
E tò mò về ngôi nhà này lắm nên hỏi thằng bạn e.
- ê P, sao cái nhà to mà chỗ đẹp vậy mà không ai ở vậy mày?
- tao cũng không biết nữa. Mà tao thấy nó bỏ hoang lâu lắm rồi, từ hồi tao còn học cấp 1 đã không thấy ai ở.
E nghe câu trả lời thì cảm thấy khá thất vọng, nên đành đợi đi học về để hỏi a Nam.
Chiều hôm đó là 1 buổi chiều mưa rào của sài gòn tháng mười. E ngồi ở nhà a Nam và nhìn mưa. Chả hiểu sao e cứ thích nhìn trời mưa qua lớp cửa kính. Nó làm tâm hồn e cảm thấy nhẹ nhàng và thư thái, như rửa trôi đi bao phiền muộn trong lòng. Đang lan man nghĩ chuyện xa xôi, e chợt nhớ mục đích của mình sang đây không phải là để ngắm mưa và mơ mộng.
E lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
- A Nam à!
- Sao e? A nam trả lời trong khi mắt vẫn đang hướng về màn hình máy tính để làm việc.
- A biết cái nhà bỏ hoang chỗ hẻm nhà thằng Khánh đi lên không anh?
- Biết, sao vậy em? A vẫn không rời mắt khỏi màn hình, tay vẫn liên tục gõ lách cách vào cái bàn phím laptop
- sao cái nhà đó bỏ hoang vậy anh? E thấy cái nhà đó to mà. Bộ có chuyện gì à?
A Nam lúc này dừng tay nhìn tôi nói.
- Cái nhà đó hồi xưa của 1 cặp vợ chồng. Cũng khá giả lắm. Ông chồng hay ghen tuông lắm nên vợ chồng hay cãi nhau. Đôi khi đánh nhau làm hàng xóm phải qua can suốt. Rồi có một bữa vợ chồng cãi nhau to lắm, đập bể nồi niêu chén bát tùm lum. Hàng xóm qua can thì không được vì cửa cổng và cửa nhà khóa. Sau thấy im lặng thì nghĩ là chắc hết cãi nhau rồi nên thôi, ai về nhà nấy.
Mãi đến sẩm tối vẫn không thấy bật đèn, và k thấy bà vợ đi chợ như mọi ngày thì hàng xóm mới qua gọi nhưng không thấy ai trả lời. Người ta trèo cổng vào nhìn qua cái cửa kính màu trà phía sau bếp thì phát hiện xác bà vợ nằm trên vũng máu lai láng, trên người bị đâm mấy nhát, con dao còn cắm ở tim, mắt trợn ngược lên nhìn về phía cửa.
Thế là người ta báo cho công an phường tới. Tối công an tới phá cửa vào thì phát hiện ông chồng treo cổ trong phòng ngủ. Mắt đã trợn ngược lên, lưỡi lè ra ngoài. Mặt bầm tím. Chân tay buông thõng xuống. Người ta khám nghiệm hiện trường rồi kết luận ông chồng trong cơn giận đã ra tay đâm chết bà vợ rồi tự tử. Ít lâu sau mấy người con về bán nhà rồi đi đâu không ai biết. Chủ nhà mới ở được hơn 1 tháng thì lại để bảng bán nhà, một thời gian lại đổi chủ. Chủ lần này là 1 cặp vợ chồng trung niên cũng chỉ ở gần 3 tháng rồi chuyển đi. Nghe nói bà vợ bị thần kinh. Sau đó thì căn nhà bỏ hoang đến giờ. Cũng lâu lắm rồi.
- Rồi mấy người đó chuyển đi bị sao mà chuyển lẹ vậy anh? Bộ có điều gì bí ẩn hả? Giọng tôi sốt ruột
- Nghe nói bị phá, vong hồn 2 vợ chồng kia không cho ở mà đuổi đi.
Đêm ngủ là có tiếng chén đĩa bể, xoong nồi bị ném kêu ầm ầm dưới bếp. Nhưng đi xuống bếp lại không thấy gì lạ, mọi thứ vẫn y nguyên. Mà cứ lên ngủ là lại nghe.
Có khi đang ngủ thì tự nhiên thấy như có ai lay lay mình dậy hoặc mơ thấy có ai đó bóp cổ lôi mình đi thắt cổ. Mở mắt tỉnh dậy thì thấy có cái dây thòng lọng trên trần buông xuống ngay cổ mình. Mấy người chủ mới sợ lắm, nửa đêm mà la hét ầm lên rồi chạy ra ngoài làm hàng xóm cũng 1 phen mất ngủ.
Cao trao là nữ chủ nhà trung niên. 1 lần khuya nghe thấy chén đĩa bể thì đi xuống coi. Nghĩ là như mọi ngày, xuống coi cho nó im lặng đừng có ồn ào nữa thôi nhưng lần này sự việc diễn ra quá khủng khiếp. Khiến cho người đàn bà tội nghiệp ấy khiếp đảm tới nỗi bị thần kinh. Bà ấy nhìn thấy một người đàn bà tóc hơi bạc mặc chiếc váy ngủ hơi rộng còn loang lổ máu trợn trừng mắt trắng dã và nói với giọng rít rít chói tai. " chúng mày là ai, tại sao dám vô nhà tao ở. Mau cút đi không tao giếtttt...."
Bà ấy không hét nên lời. Ngất luôn trên sàn. Ông chồng ngủ trong phòng mãi không thấy vợ lên thì xuống bếp kiếm, thấy vợ nằm gục trên sàn. Trong cơn mê sảng còn rên hừ hừ van xin với giọng sợ sệt rất nhỏ. Đừng đừng giết tôi, đừng giết tôi.
Mai bà vợ tỉnh lại kể cho ông chồng nghe. Ông chồng bảo để tôi bán nhà rồi đi. Thế là lại treo biển bán nhà. Nhưng chưa ai hỏi mua nên vẫn phải cố ở lại đấy.
Trong mấy ngày ấy, thì bà vợ lại liên tục gặp hồn ma bà vợ về đòi giết. Có khi đang nằm ngủ thì thấy như có ai kéo chân, mở mắt ra thì thấy 1 người đàn ông treo luông buông trên chỗ mình nằm, mắt trợn trắng dã, lưỡi dài ra gần đến cổ. ( mấy bác google search ma lưỡi dài - người thắt cổ mà chết thì đúng là vì ngạt thở mà lưỡi dài hơn bình thường)
Bà vợ hét toáng lên điên dại rồi điên hẳn. Ông chồng thấy vậy thì vội bỏ của chạy lấy người. Từ đó căn nhà bỏ hoang hẳn...
A Nam đã ngừng kể nhưng e vẫn chìm đắm trong suy tưởng của mình. Nghĩ về căn nhà mình ở thì thấy vẫn còn may mắn chán. Ít nhất chưa đến nỗi bị dọa bị đuổi đi như thế.
Mấy ngày sau e với thằng P vẫn đi học trên con đường đó. Đó là một buổi trưa nóng nực vì động trời nhưng chưa mưa. Nắng đổ lửa nhưng đi qua gốc nhãn ấy thì vẫn thấy lạnh lẽo lạ kì. Cái cảm giác của e nó kì lạ lắm. Đột nhiên e nhìn thấy có người trong căn nhà đó bước ra cổng. E điếng người chết lặng. Cả thằng P cũng gần như chôn chân im lặng. Trong ngôi nhà đó bước ra một người đàn ông hơi gầy, mặc áo sơ mi trắng sọc xanh nhạt, khuy cúc không cài 2 nút trên. Người đó cũng giật mình nhìn bọn e rồi cười ngượng ngịu. Trên tay đang ôm 1 cánh cửa sắt.
- À! Thì ra là ăn trộm sắt vụn. E tự nhủ lòng như thế rồi nhanh chân bước đi.
Đi 1 quãng e mới nói với thằng P
- Chắc nó nghiện mới vô đó ăn trộm đồ bán kiếm tiền chích.
- Đ m! Làm tao sợ muốn đái ra quần luôn. Giọng thằng phát vừa bực vừa buồn cười. Nó sợ vì hôm qua e đã kể lại cho nó nghe những gì e biết.
Hai đứa cười khúc khích và bước nhanh chân cho kịp giờ đi học
Chiều đó bọn e đi học về thì cũng chập choạng. Đi về trong con hẻm đó thì thấy đông người đang bu quanh cái sân nhà đó. Bọn e cũng tò mò ghé xem thì thấy cái xác của người đàn ông lúc trưa nằm gục gần góc cây nhãn. Thằng P la lên:
- A cái thằng hồ....
Chưa nói hết câu thì e bịt mồm nó lại không cho nó nói. E biết nó định nói gì. E quá sợ cái vụ nhân chứng và thấy lời khai từ hồi cái vụ thắt cổ ở Linh Tây rồi.
Nó nổi quạu
- khùng hả mày. Tự nhiên bịt mồm tao.
- mày có muốn lên phường làm nhân chứng không?
Nó chừng cũng hiểu ra ý e nên 2 đứa lủi thủi về nhà. Bọn e là đoàn viên nòng cốt của phường nên mai hỏi dò mấy anh công an thì nghe nói chết vì sốc thuốc. Nhưng đó có phải nguyên nhân chính hay không thì e vẫn còn là bí mật...
(Theo Phong Linh) https://www.facebook.com/ken.ciro.7
Cái nhà này đã bỏ hoang từ lâu lắm rồi, đó là một ngôi nhà cấp 4 khá cao, lớp sơn trắng đã bị mưa gió làm vẩn đục, loáng thoáng vài chỗ rong rêu đen sì cũ kĩ. Trước nhà và bên hông phải có một khoảng sân nhưng cỏ và lá cây rụng đã phủ um tùm. Phía trước nhà là cây nhãn, cây nhãn cực kì rậm rạp và đặc biệt chẳng bao giờ có trái.
Mỗi lần đi học ngang qua đây e đều có cảm giác âm khí nặng nề. Vì e không phải dân gốc ở phường này nên cũng không biết được nguyên nhân vì sao ngôi nhà bị bỏ hoang. Chỉ biết rằng ngôi nhà đã bị bỏ hoang từ rất lâu, mặc dù địa thế ngôi nhà khá đẹp và khá rộng. E biết nó bị bỏ hoang lâu như vậy là vì sơn tường đã bị rêu phong bám đầy. Cửa sắt ở cổng thì gỉ sét và ổ khóa trên cửa chính và cửa sau cũng đã quá cũ, rỉ sét đến độ muốn rớt ra rồi.
Truyện ma có thật P7 "Ngôi nhà hoang"
E tò mò về ngôi nhà này lắm nên hỏi thằng bạn e.
- ê P, sao cái nhà to mà chỗ đẹp vậy mà không ai ở vậy mày?
- tao cũng không biết nữa. Mà tao thấy nó bỏ hoang lâu lắm rồi, từ hồi tao còn học cấp 1 đã không thấy ai ở.
E nghe câu trả lời thì cảm thấy khá thất vọng, nên đành đợi đi học về để hỏi a Nam.
Chiều hôm đó là 1 buổi chiều mưa rào của sài gòn tháng mười. E ngồi ở nhà a Nam và nhìn mưa. Chả hiểu sao e cứ thích nhìn trời mưa qua lớp cửa kính. Nó làm tâm hồn e cảm thấy nhẹ nhàng và thư thái, như rửa trôi đi bao phiền muộn trong lòng. Đang lan man nghĩ chuyện xa xôi, e chợt nhớ mục đích của mình sang đây không phải là để ngắm mưa và mơ mộng.
E lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
- A Nam à!
- Sao e? A nam trả lời trong khi mắt vẫn đang hướng về màn hình máy tính để làm việc.
- A biết cái nhà bỏ hoang chỗ hẻm nhà thằng Khánh đi lên không anh?
- Biết, sao vậy em? A vẫn không rời mắt khỏi màn hình, tay vẫn liên tục gõ lách cách vào cái bàn phím laptop
- sao cái nhà đó bỏ hoang vậy anh? E thấy cái nhà đó to mà. Bộ có chuyện gì à?
A Nam lúc này dừng tay nhìn tôi nói.
- Cái nhà đó hồi xưa của 1 cặp vợ chồng. Cũng khá giả lắm. Ông chồng hay ghen tuông lắm nên vợ chồng hay cãi nhau. Đôi khi đánh nhau làm hàng xóm phải qua can suốt. Rồi có một bữa vợ chồng cãi nhau to lắm, đập bể nồi niêu chén bát tùm lum. Hàng xóm qua can thì không được vì cửa cổng và cửa nhà khóa. Sau thấy im lặng thì nghĩ là chắc hết cãi nhau rồi nên thôi, ai về nhà nấy.
Mãi đến sẩm tối vẫn không thấy bật đèn, và k thấy bà vợ đi chợ như mọi ngày thì hàng xóm mới qua gọi nhưng không thấy ai trả lời. Người ta trèo cổng vào nhìn qua cái cửa kính màu trà phía sau bếp thì phát hiện xác bà vợ nằm trên vũng máu lai láng, trên người bị đâm mấy nhát, con dao còn cắm ở tim, mắt trợn ngược lên nhìn về phía cửa.
Thế là người ta báo cho công an phường tới. Tối công an tới phá cửa vào thì phát hiện ông chồng treo cổ trong phòng ngủ. Mắt đã trợn ngược lên, lưỡi lè ra ngoài. Mặt bầm tím. Chân tay buông thõng xuống. Người ta khám nghiệm hiện trường rồi kết luận ông chồng trong cơn giận đã ra tay đâm chết bà vợ rồi tự tử. Ít lâu sau mấy người con về bán nhà rồi đi đâu không ai biết. Chủ nhà mới ở được hơn 1 tháng thì lại để bảng bán nhà, một thời gian lại đổi chủ. Chủ lần này là 1 cặp vợ chồng trung niên cũng chỉ ở gần 3 tháng rồi chuyển đi. Nghe nói bà vợ bị thần kinh. Sau đó thì căn nhà bỏ hoang đến giờ. Cũng lâu lắm rồi.
- Rồi mấy người đó chuyển đi bị sao mà chuyển lẹ vậy anh? Bộ có điều gì bí ẩn hả? Giọng tôi sốt ruột
- Nghe nói bị phá, vong hồn 2 vợ chồng kia không cho ở mà đuổi đi.
Đêm ngủ là có tiếng chén đĩa bể, xoong nồi bị ném kêu ầm ầm dưới bếp. Nhưng đi xuống bếp lại không thấy gì lạ, mọi thứ vẫn y nguyên. Mà cứ lên ngủ là lại nghe.
Có khi đang ngủ thì tự nhiên thấy như có ai lay lay mình dậy hoặc mơ thấy có ai đó bóp cổ lôi mình đi thắt cổ. Mở mắt tỉnh dậy thì thấy có cái dây thòng lọng trên trần buông xuống ngay cổ mình. Mấy người chủ mới sợ lắm, nửa đêm mà la hét ầm lên rồi chạy ra ngoài làm hàng xóm cũng 1 phen mất ngủ.
Cao trao là nữ chủ nhà trung niên. 1 lần khuya nghe thấy chén đĩa bể thì đi xuống coi. Nghĩ là như mọi ngày, xuống coi cho nó im lặng đừng có ồn ào nữa thôi nhưng lần này sự việc diễn ra quá khủng khiếp. Khiến cho người đàn bà tội nghiệp ấy khiếp đảm tới nỗi bị thần kinh. Bà ấy nhìn thấy một người đàn bà tóc hơi bạc mặc chiếc váy ngủ hơi rộng còn loang lổ máu trợn trừng mắt trắng dã và nói với giọng rít rít chói tai. " chúng mày là ai, tại sao dám vô nhà tao ở. Mau cút đi không tao giếtttt...."
Bà ấy không hét nên lời. Ngất luôn trên sàn. Ông chồng ngủ trong phòng mãi không thấy vợ lên thì xuống bếp kiếm, thấy vợ nằm gục trên sàn. Trong cơn mê sảng còn rên hừ hừ van xin với giọng sợ sệt rất nhỏ. Đừng đừng giết tôi, đừng giết tôi.
Mai bà vợ tỉnh lại kể cho ông chồng nghe. Ông chồng bảo để tôi bán nhà rồi đi. Thế là lại treo biển bán nhà. Nhưng chưa ai hỏi mua nên vẫn phải cố ở lại đấy.
Trong mấy ngày ấy, thì bà vợ lại liên tục gặp hồn ma bà vợ về đòi giết. Có khi đang nằm ngủ thì thấy như có ai kéo chân, mở mắt ra thì thấy 1 người đàn ông treo luông buông trên chỗ mình nằm, mắt trợn trắng dã, lưỡi dài ra gần đến cổ. ( mấy bác google search ma lưỡi dài - người thắt cổ mà chết thì đúng là vì ngạt thở mà lưỡi dài hơn bình thường)
Bà vợ hét toáng lên điên dại rồi điên hẳn. Ông chồng thấy vậy thì vội bỏ của chạy lấy người. Từ đó căn nhà bỏ hoang hẳn...
A Nam đã ngừng kể nhưng e vẫn chìm đắm trong suy tưởng của mình. Nghĩ về căn nhà mình ở thì thấy vẫn còn may mắn chán. Ít nhất chưa đến nỗi bị dọa bị đuổi đi như thế.
Mấy ngày sau e với thằng P vẫn đi học trên con đường đó. Đó là một buổi trưa nóng nực vì động trời nhưng chưa mưa. Nắng đổ lửa nhưng đi qua gốc nhãn ấy thì vẫn thấy lạnh lẽo lạ kì. Cái cảm giác của e nó kì lạ lắm. Đột nhiên e nhìn thấy có người trong căn nhà đó bước ra cổng. E điếng người chết lặng. Cả thằng P cũng gần như chôn chân im lặng. Trong ngôi nhà đó bước ra một người đàn ông hơi gầy, mặc áo sơ mi trắng sọc xanh nhạt, khuy cúc không cài 2 nút trên. Người đó cũng giật mình nhìn bọn e rồi cười ngượng ngịu. Trên tay đang ôm 1 cánh cửa sắt.
- À! Thì ra là ăn trộm sắt vụn. E tự nhủ lòng như thế rồi nhanh chân bước đi.
Đi 1 quãng e mới nói với thằng P
- Chắc nó nghiện mới vô đó ăn trộm đồ bán kiếm tiền chích.
- Đ m! Làm tao sợ muốn đái ra quần luôn. Giọng thằng phát vừa bực vừa buồn cười. Nó sợ vì hôm qua e đã kể lại cho nó nghe những gì e biết.
Hai đứa cười khúc khích và bước nhanh chân cho kịp giờ đi học
Chiều đó bọn e đi học về thì cũng chập choạng. Đi về trong con hẻm đó thì thấy đông người đang bu quanh cái sân nhà đó. Bọn e cũng tò mò ghé xem thì thấy cái xác của người đàn ông lúc trưa nằm gục gần góc cây nhãn. Thằng P la lên:
- A cái thằng hồ....
Chưa nói hết câu thì e bịt mồm nó lại không cho nó nói. E biết nó định nói gì. E quá sợ cái vụ nhân chứng và thấy lời khai từ hồi cái vụ thắt cổ ở Linh Tây rồi.
Nó nổi quạu
- khùng hả mày. Tự nhiên bịt mồm tao.
- mày có muốn lên phường làm nhân chứng không?
Nó chừng cũng hiểu ra ý e nên 2 đứa lủi thủi về nhà. Bọn e là đoàn viên nòng cốt của phường nên mai hỏi dò mấy anh công an thì nghe nói chết vì sốc thuốc. Nhưng đó có phải nguyên nhân chính hay không thì e vẫn còn là bí mật...
(Theo Phong Linh) https://www.facebook.com/ken.ciro.7
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment